Đăng trong Không phân loại

[Anh trai] 12: Kiss

Editor: Cẩm Hi

Anh trai: Muốn giết người.

Em gái: Nụ hôn đầu là với anh trai.

Trên thực tế, liệu có tồn tại “Yêu sớm” không?

Cái từ yêu sớm này có đúng không?

Luôn có điều phải làm vào một thời điểm nhất định ——

Có phải thượng đế đã đặt ra khuôn mẫu này không?

Nhất định, nhất định phải đi theo lộ trình đó,

Mới không mắc phải sai lầm,

Mới không bị coi là khác người,

Tôi khác người ư……

Chắc là do tôi ngụy trang rất khá thôi ——

Tình yêu cao trung.

Sau này,

Tôi nghe nói,

Có rất nhiều người lớn nhớ tôi.

Bởi vì đó là tình yêu.

Hay chỉ là ngây thơ vô tri?

Thế nhưng,

Tình yêu của người trưởng thành,

Là gì nhỉ?

Hay,

Chỉ là những sinh vật sống được thiết kế ra, vậy quá trình sinh sản như thế nào?

Nếu chọn làm người,

Thì phải gánh chịu những điều này……

Là ai đã phái tôi xuống đây, để rồi sinh ra trên ngôi sao màu xanh xinh đẹp này?

……

Giáo viên liên tục nhắc nhở lớp, phải học tập tốt thì mới có tương lai, đại học chính là thiên đường, hiện tại đừng có lãng phí thời gian vào mấy đứa nhóc ấu trĩ kia!

Thế nhưng,

Rõ ràng,

Rõ ràng, chung quanh đầy ắp hormone hơi thở thanh xuân, hấp dẫn như vậy……

Cho nên,

Cho nên,

Dù biết là không nên, dù biết là sai……

Nhưng vẫn có rất nhiều người,

Không tuân theo ý của Chúa, lỗ mãng làm bậy, ăn vụng trái cấm, đắm mình trong những thú vui nhất thời……

Đa số đó, đa số những người kiên định theo Chúa, không biết bọn họ có hâm mộ không, không biết bọn họ có hiểu không, không biết bọn họ có tò mò không, có bị thu hút không, và ít nhất, họ vẫn giữ được điểm mấu chốt để có quyền chỉ trích ——

Hãy đặt nó vào đúng vị trí, cao cao tại thượng phê phán đám tham hoan quyền lực.

Người có khả năng tự chủ cao,

Quả nhiên,

Càng xứng làm người hơn phải không?

Nói như vậy.

Tôi không thấy bối rối nữa.

Bởi vì tôi không hề bị lay động.

Học sinh nữ trong lớp cứ việc ríu rít, hoa hòe lộng lẫy, cố gắng khoe ra vẻ duyên dáng để thu hút phái nam.

Con người thật là nực cười. Tôi vừa lau bảng vừa nghĩ.

Phức tạp đến mức tôi không thể hiểu nổi.

Anh trai đang chơi bóng trên sân, giống như một mũi tên, giống một con thỏ, ờ…… Chó hoang?

Ha ha.

Cũng không đúng.

Nhảy lên đưa bóng vào rổ……

Tạm thời khen anh ấy giống một con báo ưu nhã đi vậy.

Mỗi lần ghi bàn là lại có một đám mê muội thét chói tai, tôi nhìn anh trai mình bằng khuôn mặt vô cảm, ngoài những giọt mồ hôi trong suốt cho thấy anh đang lãng phí sức lực của mình ở độ tuổi này ra thì không còn gì để khen cả.

Vì anh trai cao gầy, lại biết chơi bóng rổ nên rất thu hút đám con gái nhỏ tuổi.

Cho nên có rất nhiều học sinh lớp dưới đến xem anh chơi bóng.

Nhưng mà…… Trong lòng tôi đầy bất mãn:

Có học sinh cuối cấp nào rảnh rỗi đi chơi bóng như anh ấy không!

s(`ヘ;)ゞ

Ả kỹ nữ tâm cơ này chắc chắn cố tình lợi dụng tình hình —— nhân lúc sân bóng để trống và mấy cao thủ khác đều đang bận làm đề trong lớp, bèn ra sân chơi bóng để được nổi tiếng!

Đến giờ nghỉ giải lao, đám em gái trong khán phòng đã đứng dậy, lấy khăn lông và nước, còn quạt quạt cho anh ta.

Trông thật chói mắt.

Bởi vì tôi là người duy nhất mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, rất ra dáng một học sinh gương mẫu.

Cũng bởi vì tôi là người duy nhất không đứng lên chạy theo.

Thế là tôi nhìn thấy anh trai bước về phía tôi, vây quanh là một đám fangirl.

Sắc mặt đám em gái rất khó coi.

Trong đó có một người lẩm bẩm, “Giả vờ giả vịt, hừ!”

Anh trai quay đầu lại trừng mắt với cô ta, cô ta lập tức xấu hổ im miệng.

(˙ー˙)…… Trên thế giới này, phụ nữ luôn có ác ý với phụ nữ.

Nhưng may mắn thay, tôi là người khẩu Phật tâm Phật, không muốn cãi nhau với cô ta ——

Nhưng tôi không có nói là không cãi nhau với anh trai —— người hại tôi vô duyên cớ bị mắng!

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đó là một bậc thang, vừa vặn cao bằng anh trai, vì thế tôi cười nham hiểm giơ tay lên, kỳ lạ là anh ấy không hề né tránh mà để mặc tôi véo tai, trông tôi như một bà mẹ già, véo tai anh ấy kéo lên khán đài, mấy em gái thấy thế sợ hãi hét lên.

“Một ngày không đánh, anh ngứa đòn phải không?”

Tôi đang đắc ý, tưởng tượng giây tiếp theo anh trai bị tôi véo tai, cúi đầu bước lên thang đi vòng quanh khán đài cho mất hết mặt mũi ha ha ha ha……

Kết quả không ngờ là anh bước tới khom người xuống, nhẹ nhàng bế tôi lên……

Ớ.

“A!!!” Đám fangirl hét toáng lên.

Mang theo chút thảm thiết.

Vì bị bế kiểu công chúa nên động tác véo tai liền trở thành một hành động hết sức ngu xuẩn.

Anh trai mỉm cười.

Rất phối hợp với tôi.

“Một ngày không ôm, em thấy ngứa ngáy phải không?”

Lại còn nói to nữa chứ, tôi biết thừa anh cô ý.

Nghe xong mặt tôi đỏ tận mang tai.

“Mau mau mau! Mau thả bà đây xuống!”

“Em học được mấy từ này ở đâu vậy, bà á, bà thì quá già rồi.”

“Dù sao thì em cũng không cha không mẹ, mấy năm nay em không phải mẹ của anh chắc!”

Anh trai im lặng.

Tôi bỗng nhận ra chúng tôi đang nói về chủ đề nhạy cảm, khụ.

“Tìm anh có chuyện gì, Yên Yên, bình thường em không tới xem anh chơi bóng.”

“À, em……”

Thật ra tôi muốn nói với anh ấy rằng hôm nay ở trong lớp đã xảy ra một chuyện và tôi muốn chạy ra ngoài để hít thở không khí.

Nhưng sau khi xem anh chơi bóng xong, tôi lại không muốn nói về chuyện đó nữa.

“Kiểm tra bất ngờ, không được à! Nhìn xem anh trai em có phải đang tìm chị dâu cho em không.” Tôi cúi đầu đá chân trên mặt đất, “Nếu vậy em có thể thoát khỏi cái chức mẹ được rồi.”

“Nói linh tinh cái gì đấy.” Anh trai lại cười.

Cười cái gì mà cười.

Có gì buồn cười à.

Tôi không hiểu hàm ý của nụ cười này.

Anh trai thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình thì thôi cười, nghiêm túc nói: “Sau này không được nghĩ như vậy nữa.”

Anh thở dài, sờ sờ đầu tôi, “Yên Yên, em hiểu mà.”

Reng reng reng……

“Em về lớp đây!” Tôi xoay người chạy đi.

Bỏ qua luồng sóng điện không thể giải thích trong lòng kia.

Tôi hiểu ý của anh trai ư?

Anh nói, Yên Yên em hiểu mà.

Nhưng tôi không hiểu.

Thật đấy.

Tôi không hiểu.

Thật sự không hiểu.

Đúng như dự đoán, đáng lẽ lúc nãy tôi nên kể chuyện đó với anh trai, để tan học không bị theo đuôi nữa.

Cao trung cũng có khu ký túc xá giống với sơ trung, nhưng cả tôi và anh trai đều bị quen giường nên không thể ngủ bên ngoài được, không muốn ở ký túc xá với bạn học. Còn về tiết tự học buổi tối, vì tôi học được nên có thể tự học ở nhà, nhưng còn anh trai, vô pháp vô thiên không ai quản được, lúc thì chơi bóng, lúc thì đi net, thỉnh thoảng còn vào sòng bạc ngầm, mỗi lần như vậy đều sẽ gửi tin nhắn báo tôi biết. Hơn nữa sau khi vào cao trung, tôi cũng lớn rồi, chúng ta thuê một căn ở gần trường học, cho nên lại giống như hồi tiểu học, mỗi ngày tan học đều về cùng nhau, hôm nào tôi muốn ăn cơm ở căn tin thì lại đi ăn.

Nhưng hôm nay anh trai nói sẽ đợi tôi ở cổng trường.

Tôi đứng ở trên tầng…… Thấy anh đang đứng dựa vào cổng trường……

Tôi còn chưa kịp bảo anh đợi tôi ở cửa lớp, thì đã bị cái tên đáng ghét kia bám theo: “Cậu làm bạn gái tớ đi! Tớ phải chịu trách nhiệm với cậu!”

Tôi đen mặt không nói câu nào, tâm tình thấp thỏm, ngay cả sức lực phản bác lại cũng không có, có lẽ vì thất thần, lúc tới gần cổng trường tôi bị trẹo chân, cậu ta kịp thời đỡ lấy tôi.

Tôi thấy anh trai đi tới, theo sau còn có một cô gái.

Là cái người tôi đã thấy lúc ở trên tầng.

Tôi rất tức giận!

“Diêm Yên, chuyện đã như vậy rồi, cậu nhất định phải làm bạn gái tớ!”

Có lẽ vì biết anh trai đang ở đây, mọi tủi thân nghẹn khuất lập tức dâng lên, xoay người hất tay cậu ta ra.

Tôi hét lên:

“Vậy ý cậu là, bị cậu cưỡng hiếp còn phải gả cho cậu á!?”

Tôi biết từ cưỡng hiếp nghe rất chói tai.

Cho nên giây tiếp theo, tên kia còn chưa kịp loát đã bị anh trai tôi đấm cho một quyền.

“Anh là ai! Dựa vào cái gì mà dám đánh tôi! Diêm Yên, anh ta là ai?”

A! Học sinh ở cổng trường đều tản ra.

Ai mà không biết Dịch Mộ Liên là tên lưu manh nổi tiếng ở cao trung chứ.

Có mấy người, ừm…… đặc biệt thông minh còn biết chạy đi tìm giáo viên.

Anh trai không trả lời cậu ta, mà giữ chặt tôi, ngọn lửa trong mắt có thể thiêu đốt tôi thành tro bụi.

“Cho nên hôm nay em đến tìm anh là vì cậu ta?! Cậu ta đã làm gì em!”

Ờ…… Tôi có hơi hối hận vì gây chuyện ở cổng trường, quần chúng vây xem ngày càng đông, tôi chợt ý thức được nguy cơ, không đúng, nên nói là sau nhiều năm như vậy cũng không thay đổi được bản năng hóng chuyện của bạn học, còn cầm điện thoại nên quay chụp nữa chứ.

Thích khoe khoang độ phân giải lắm à! Hãy im lặng mang xuống mồ và tự thưởng thức nó đi! Tan học rồi thì đi về nhanh đi, đứng hóng chuyện có ngày rước họa vào thân như chơi! Mau đi mua que cay rồi về đi!

Chậc…… Tâm tình thật phức tạp, trước khi nhiều người thêm tôi phải gỡ quả bom hẹn giờ bên cạnh này đã.

Tôi nhỏ nhẹ nói với anh, “Thật ra là…… Hôm nay em trực nhật…… Lúc lau bảng…… Cậu ta đùa nhau với mấy người khác ở bục giảng…… Sau đó em quay người lại, không cẩn thận…… Ừm…… Môi đụng vào môi cậu ta.”

Tôi tưởng chỉ anh trai mới nghe thấy tôi nói thôi, ai ngờ mấy người gần đấy đồng loạt “Ồ” lên.

Ồ ồ ồ, ồ cái đầu bọn mày!

Tên kia đã bò dậy, dù sao thì đám học sinh vẫn rất nhiệt tình có mấy người tới dìu cậu ta, “Anh là ai!” Cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, “Buông Diêm Yên ra! Tôi và cô ấy đã hôn môi rồi! Giờ cô ấy là bạn gái tôi!” Anh trai cười lạnh một tiếng, đá cái người vừa mới bò dậy còn đang run rẩy cái nữa, tôi nhìn cũng không đành lòng.

Chết tiệt, vừa xấu hổ vừa giận dữ là như thế nào!

Tôi thấy rất khó xử khi nói về chuyện bị một tên lấy mất nụ hôn đầu trước mặt mọi người, hơn nữa tên đó còn bị anh trai đá ngã lăn ra đất!

Giống như hồi nhỏ, mỗi khi có chuyện tôi đều theo bản năng vùi đầu vào ngực anh trai, muốn giả chết đợi mọi chuyện qua đi, không nghe không nhìn, mặc kệ anh còn tức giận —— bỗng cằm tôi bị nâng lên, cả người bị đẩy dựa lên cổng sắt.

“Nhìn cho kỹ! Đây mới là hôn môi.”

Đau quá, anh dùng một tay đỡ lưng tôi thì có tác dụng gì chứ!

Á? Hử? Cái gì? Từ từ ——

Hôn, nụ hôn hung ác rơi xuống.

“Oaaa!”

“Á!”

“Ngầu quá đi!”

“Ôi chúa ơi!”

Chung quanh vang lên những tiếng hét chói tay và cảm thán hết đợt này đến đợt khác, tôi vừa khéo nhìn được vẻ mặt bi thương của cô gái kia……

Nhưng chẳng mấy chốc mặt tôi ngày càng đỏ, toàn bộ giác quan của tôi tập trung ở nơi tiếp xúc da thịt với anh trai, tuy không xa lạ, nhưng da thịt trên miệng……  Đôi môi đã gọi tên tôi vô số lần khi mở ra khi khép lại…… Thứ mà tôi vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến lòng người vừa run sợ vừa hưng phấn kỳ lạ…… Càng tò mò hơn, lại không dám tiến lên…… Tôi sắp hết oxy rồi.

“Các em đang làm gì đấy! Mau tách ra! Tách ra! Nhìn cái gì mà nhìn! Giải tán hết đi! Ai đánh nhau ở lại!”

Vừa mới đưa được miếng cơm vào miệng thì có học sinh tới báo, giáo viên chủ nhiệm liền vội vội vàng vàng chạy tới đây.

Vừa vặn nhìn thấy một màn này.

“Thở đi, đồ ngốc.” Môi anh trai rồi khỏi, mỉm cười cụng trán vào trán tôi. Nghe anh nói tôi mới nhận ra mình đã nín thở nửa ngày rồi.

Trách không được.

Khụ.

Vì thế, làm trò trước mặt giáo viên vẫn chưa đã thèm ta…… À, không phải! Trước mặt đông đảo quần chúng bạn học, anh trai nói với cái tên đang há hốc mồm kia:

“Dựa theo logic của cậu, bây giờ cô ấy chính là bạn gái tôi.”

“Còn nữa, cậu có chắc, nụ hôn đầu của cô ấy là của cậu không?”

Nói xong thì kéo tôi rời đi không quay đầu lại.

“Đứng lại! Đứng lại! Nếu hôm nay cậu dám đi thì ngày mai đừng đến trường nữa!”

Tôi quay đầu lại nhìn chủ nhiệm đang la to ở phía sau, muốn đuổi theo mà không được, đuổi theo thì mất thân phận, mà không đuổi theo thì không quản được, đám học sinh vây xem vừa cảm thán lá gan của anh bạn này lớn thật, vừa đi vòng qua chủ nhiệm sợ bị ông tóm được.

Lúc này, tôi lại mơ hồ cảm thấy…… Dáng vẻ dậm chân của anh……

Mấy sợi tóc trên đầu nhảy lên nhảy xuống……

Có chút……

Buồn cười……

Sau đó thì bật cười. (˙ー˙)

Trên đường về nhà anh trai đi rất nhanh, dần dần chúng tôi đi một trước một sau, dường như cũng nhận ra bầu không khí trầm mặc, anh trai tự động biên tập lại một màn ở cổng trường vừa rồi, “Em ăn cơm chưa?” Cuối cùng anh cũng mở miệng.

Xem ra đã lâu rồi anh trai chưa bộc lộ tài năng?

“Anh làm gì, anh làm gì em ăn nấy.” Tôi chột dạ lấy lòng nói.

Tôi xem Cừu vui vẻ và sói xám một cách vô thức, vừa nghe tiếng chặt thịt trong bếp vang lên thật lâu.

Sau khi nấu xong, thịt viên và mì nước được bưng ra.

Tôi nhíu nhíu mày.

“Anh biết em không anh thịt viên mà.”

“Ừ.” Anh trai bắt đầu ăn, trả lời cho có lệ, giả vờ không nghe thấy tôi nói gì.

“Chỉ cần làm dưa chua và mì thịt thái sợi là được rồi, đâu cần mất công như này.”

“Ừ.”

“…… Ừ cái đầu anh, ừ ừ ừ ừ!”

“Ừ.”

“……” Thua anh rồi!

Yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hút mì.

Tôi lựa trái lựa phải, chợt lóe lên, chẳng lẽ là công thức mới?

Cắn thử nửa viên thịt, nhai nhai…… Rồi nhổ ra.

Sau đó thành thật đưa nửa còn lại cho anh trai.

Xong gắp thêm mười mấy viên còn lại trong bát mình sang bát anh trai.

“Từng đứa một, đừng vội, cứ lần lượt, không phải tao không muốn ăn bọn mày, không phải tao không nể mặt ba mày, đi, quay về đi, ao này của tao nhỏ quá, thật sự không chứa được bọn mày đâu, đi đi, trở về với biển rộng đi!”

“Bang!”

Chơi đến vui vẻ, tôi ném viên thịt cuối cùng vào bát anh trai như ném bóng rổ, lúc này trong bát chỉ còn lại nước canh, anh trai đang chuẩn bị bưng bát lên húp nước thì bị hành động của tôi làm cho nước canh bắn đầy mặt.

Anh trai nhắm mắt lại, đặt bát đũa xuống.

Tôi cẩn thận rút giấy lau mặt cho anh.

“Anh đi tắm đây.”

“Ò!”

Rửa xong bát tôi định để nó trong bồn rửa để nó tự khô, nhưng lại nhớ mỗi lần anh trai rửa xong đều lau khô bát, vì thế tôi lại quay lại lau khô bát rồi cất vào tủ.

Xếp gọn gàng ngăn nắp, không hề cầu kỳ chút nào.

Đột nhiên, chỉ một chút thôi, tôi thấy nhớ mẹ.

Cũng không phải là nhớ.

Chắc là, cảm thấy bản thân giống mẹ.

Chồng đi tắm, còn tôi ở trong bếp dọn dẹp.

……

Vừa ăn quýt vừa xem hoạt hình, rồi ngâm nga theo nhạc.

Anh trai tắm xong thì trần trụi đi ra.

Ý tôi là, nửa thân trên.

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, rồi quay đi.

Không đúng, anh trai mình, có gì mà không được nhìn chứ.

Nhớ lại hình ảnh vừa rồi, gầy thật —— trong đầu không khỏi xoay vòng cảnh giành đồ ăn với anh, tôi nghi ngờ anh bị suy dinh dưỡng, không biết giờ tôi sám hối còn kịp không……

Anh trai mặc xong quần áo thì lại đây ngồi, tôi lại ngâm nga hát tiếp.

“Em hát bài gì thế?”

“Tôi là đạo tặc, không sợ trời không sợ đất ~ cuộc sống tự do tự tại, cả ngày khoái hoạt ha ha ~ ha ha ha ha!”

“Thật không sợ trời không sợ đất?” Anh trai làm bộ muốn cù tôi.

“Ha ha ha ha!” Tôi cười không nói lời nào, anh cũng từ bỏ đùa giỡn tôi.

Một lát sau, anh trai nói, “Yên Yên là đạo tặc.”

“Ăn đồ ăn của nhà anh!? s(`ヘ;)ゞ”

“Ừ.”

…… Chậc, nhà anh không phải nhà em à.

Hết phim hoạt hình, tôi đứng dậy đi ngủ trước, rồi chợt nghĩ: “Đụng chạm, là một loại lây truyền, vậy nếu miệng anh chạm vào miệng cô ta, miệng em chạm vào miệng cậu ta, xong miệng chúng ta chạm nhau, vậy có phải là hai người kia cũng hôn môi không.”

“……” Lông mày anh trai nhíu lại thật sâu.

“Vậy nên nhìn bề ngoài thì có vẻ như chúng ta đang hôn nhau, nhưng thực tế thì không phải vậy, mà là bọn họ đang hôn nhau, đây là thế hôn công kích, chúng ta chỉ là những con rối mà thôi, còn bọn họ là chính.” Tôi nói một cách nghiêm túc.

Anh trai gần như chết lặng.

“Có lẽ điều này có nghĩa là có tức là không, không tức là có.” Tôi đã sâu sắc ngộ ra.

Anh trai khoanh tay đỡ trán, “Em đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Tôi vừa đi vào phòng ngủ vừa suy tư, rồi xoay người chặn anh trai đang đi theo tôi lại.

“Ví dụ như! Lúc chùi đít em lỡ tay làm rách giấy! Sau đó khi làm bài gặp câu khó anh sẽ cắn bút! Vậy chẳng phải là anh ăn cứt ư!!!”

Trước cuộc tấn công khó đỡ này, anh trai đã tôi nhanh chóng bước lên trước đóng sầm cửa lại trước mặt tôi.

Trước khi đi ngủ tôi nói:

“Em 17 tuổi rồi.”

“17 tuổi thì sao.” Anh trai lẩm bẩm, xoay người lại.

“Đợi 18 tuổi anh không thể hôn em nữa.”

“……”

Tôi hôn anh ấy.

Ôm thật chặt.

Sợ mất đi.

Chương trước | Chương sau

Tác giả:

Baekhyunee là trái dâu tây chín mọng ngọt ngào~

Bình luận về bài viết này